Vào một ngày đầu tháng 2 đẹp trời, mình đã được thỏa lòng mong ước bấy lâu nay. Tầm 10h sáng, mình đã cầm trên tay 2 siêu phẩm “tối thượng” của Nokia N-Series lúc bấy giờ: N97 và N900. Đã thế cả 2 em Cell đều nguyên hộp, còn cả niêm phong đàng hoàng vì đều là hàng xách tay tận USA.
N97 màu trắng. Màn hình rộng 3.5″, tỷ lệ 16:9 (chuẩn HD), chạy hệ điều hành Symbian S60v3 (9.5), dạng máy cảm ứng (+ bàn phím trượt QWERTY), bộ nhớ trong 32GB (hỗ trợ thẻ nhớ 16GB), Camera 5MP ống kính Carl Zeiss Tessar 2.8/5.4. Vẻ ngoài của N97 rất đẹp và sang trọng làm cho ai nhìn mình cũng chỉ nhìn vào cái điện thoại… hơi tủi thân… mình đẹp trai thế này ko nhìn, lại đi nhìn cái điện thoại ![]()
Bàn phím QWERTY của N97 bố trí thưa vừa phải nên dù ngón tay mình to nhưng vẫn type rất thoải mái. N97 lúc đó có giá tầm $550 (chưa thuế và phí vận chuyển).
N900 màu đen, màn hình rộng 3.5″ với tỷ lệ 16:10, chạy hệ điều hành Maemo 5 (Fremantle), máy cũng dạng cảm ứng có bàn phím trượt QWERTY, bộ nhớ trong 32GB (hỗ trợ thẻ nhớ 16GB), Camera 5MP ống kính Carl Zeiss Tessar 2.8/5.2 (so với 2.8/5.4 của N97, vì vậy N900 chụp hình nét hơn 1 chút). Thay vì vẻ đẹp hào nhoáng như thiếu nữ của N97, N900 đen tuyền một cách khỏe khoắn. Máy nặng 200g tạo cho mình cảm giác rất chắc chắn, đằm tay. Mình thích cái cảm giác to to, nặng nặng 1 chút thế này. N900 lúc này chưa bán tại Việt Nam nên bắt buộc phải mua hàng xách tay. N900 có vô số ưu điểm tuyệt vời mà chỉ người sử dụng qua mới có cảm giác trải nghiệm. Giá của N900 lúc này vào tầm $600, đắt hơn N97 tầm $50.
Tính đến thời điểm này, 2 anh em mình sở hữu toàn Nokia, tính cả cục cưng N81-8GB, 5800 XpressMusic của thằng em… với cả con 1200 cùi ghẻ của nó để chuyên xài Sim rác ![]()