• Network
  • Blog
  • Technology
Categories
  • Diary (53)
  • Library (6)
    • Story (6)
  • Entertainment (4)
    • Music (4)
  • Yahoo! Blog (Archives) (62)
Meta
  • Log in
  • Entries feed
  • Comments feed
  • WordPress.org
  • Network
  • Blog
  • Technology
Blog
Blog
  • Diary
  • Library
    • Story
  • Entertainment
    • Music
  • Diary

[2025/04/29] Dị mộng 2

  • 2025/04/29
  • L

Đã hơn 8 năm kể từ “Dị mộng” đầu tiên vào [2016/12/12]. Trong 8 năm này, tôi đã có vô vàn giấc mộng. Chẳng hiểu sao tôi rất dễ mơ ngủ, dù là ngủ trưa ngắn ngủi cũng có thể nằm mơ thấy gì đó được, nội dung giấc mơ thì vô hình vạn trạng. Nhưng hơn 8 năm rồi, mới có được một cái “Dị mộng 2”. Phần vì những vô vàn giấc mộng kia, hoặc là đứt quãng, hoặc là mơ màng tới hư ảo, hoặc là vô lý, hoặc là nội dung tạp nham… Những giấc mộng kiểu vậy nội dung không nhất quán, vì vậy dễ dàng quên đi và không để lại bao nhiêu khắc sâu. Phần vì giấc mộng lần này, lại quá trùng hợp trong lúc ông nội đang rất yếu và có thể xa mãi bất cứ lúc nào…

Trước hết, hãy tản mạn một chút về hoàn cảnh xảy ra “Dị mộng” lần này. Buổi tối hôm trước sau khi có bữa tối là bát phở gà lườn cùng hai quả trứng chần ở Phở Gà Thật Tâm địa chỉ 81 Đặng Tiến Đông, tôi đưa vợ về rồi đi bắn Bi-A cùng hai anh em Minh “ma” và Thành “quỷ”. Vốn dĩ chỉ định chơi tới 11-12h để hôm sau Minh “ma” còn đi làm thì Minh “ma” bảo: “Không sao anh ạ, mai em xin nghỉ làm mà”. Sẵn đà vui, mấy anh em chơi tới tận 7h sáng mới về.
Những ngày này, tôi đã quá quen với nếp 10h tối là ngất, nên bữa nay quả là mệt mỏi rã rời. Trong cơn chuếnh choáng, tôi lết về nhà. Căn nhà trống vắng, vợ đã đi làm, con đã về bà chơi lễ. Vốn định đọc vài chương tiên hiệp rồi mới ngủ, nhưng do quá mệt rồi nên máy đọc sách quẳng luôn vào góc mà chìm nghỉm.
Tôi vẫn nhớ rõ mình tỉnh dậy lúc 2h chiều. Kiểm tra điện thoại, tôi còn thấy vợ nhắn tin hỏi về việc về bà đón con. Sau một lúc thắc mắc nên ngủ tiếp hay dậy, tôi làm giấc nữa tới 4h. Và quãng thời gian đó là khi tôi gặp “Dị mộng” này.

Trong giấc mộng, tôi thấy mình vừa ngủ dậy. Nhưng không phải trong căn nhà bố mẹ đang ở, mà trong căn nhà ông bà đang ở, cũng là căn nhà tôi lớn lên hồi nhỏ. Tôi cùng vợ xuống nhà đánh răng rửa mặt. Vợ liên tục xả nước vào chân tôi nên tôi bực bội, làm vợ giận dỗi bỏ đi.

Sau đó xảy ra chuyện gì trong mộng không rõ, có lẽ đoạn mộng này khi tỉnh dậy tôi đã quên. Tôi thấy mình đang đi bộ trên đường Quang Trung, hướng đi từ ngã tư nhà cũ và Quang Trung, tới ngã tư Quang Trung và Trần Hưng Đạo. Trong khi đi bộ, tôi cảm thấy mình có thể bay lên. Tôi thử vùng vẫy hết mình và kết quả là tôi có thể bay lên thật. Tôi đã bay lên lẫn vào những tán cây cành lá rậm rạp trong khi xuôi theo con đường ấy.

Rồi tôi gặp ông nội đang đi bộ trên đường. Ông ghé vào một cửa hàng để mua gì đó. Tôi lại gần, nhìn thấy ông nội trẻ khỏe như ông của 20 năm trước. Giọng nói của ông to rõ, không có sự mệt mỏi thều thào của tuổi già. Mắt ông sáng, thay vì ánh mắt mờ đục hiện tại. Và ông cười hiền hòa nói chuyện với đứa cháu đích tôn. Ông mua đồ xong cất vào túi áo, rồi cùng tôi đi bộ về. Ông vẫn thích đi bộ như vậy.

Trên đường đi về cùng ông, có lẽ tôi đã khoe với ông là tôi có thể bay. Vậy là tôi kéo ông rồi bay lên những tán cây. Tôi còn nhìn rõ ông cười như hiếm khi có niềm vui lớn như vậy, như rằng ông đang có niềm tự hào về tôi. Chợt nhận ra tôi kéo ông như vậy có thể làm ông đau, tôi xách nách, ôm ông từ phía sau mà bay lên càng cao…

Chợt tôi bị tỉnh giấc… tôi thấy mình đang trên giường, lần này thì ở nhà bố mẹ. Tôi nhìn ra cửa, thấy bố đang đứng đó, có lẽ bố gọi tôi dậy. Rồi tôi chợt nhận ra rằng ông nội đã mất và vừa rồi chỉ là mơ. Tôi khóc, và nói gì đó với bố. Bố đáp lại đầy trách móc, rồi thứ tôi còn nhớ cuối cùng là ánh mắt đầy trách móc của bố, còn tôi thì khóc rất nhiều, rất lâu…

Tôi tỉnh giấc, lần này tỉnh giấc là thật. Tất cả chỉ là mộng, thậm chí là mộng trong mộng, duy chỉ có nước mắt là thật. Chợt tôi có cảm giác sợ, sợ rằng giấc mơ kia là điềm báo. Tôi kiểm tra điện thoại, thấy không có cuộc gọi hay tin nhắn nào từ bố hay mẹ. Tôi hơi thở phào, nhưng nghĩ tới ông đang yếu, nước mắt tôi lại rơi nhiều thêm.

Tôi bỗng có cảm giác muốn về với ông ngay lúc này. Nhưng đồng thời, tôi cũng sợ không dám về với ông, sợ phải nhìn thấy ông đang già yếu. Tôi muốn thứ in sâu trong tôi là ông của 20 năm trước, thậm chí là 30 năm trước khi tôi còn là một đứa trẻ, ngây ngô không hiểu được bản thân đã được ông yêu thương và nuông chiều nhiều như thế nào… Thậm chí tôi yếu đuối đến mức đã 4h sáng mà không muốn đi ngủ, sợ lại có thêm một cái “Dị mộng” nữa về ông…

L

Previous Article
  • Diary

[2019/11/18] PC mới

  • 2020/09/22
  • L
View Post
Categories
  • Diary (53)
  • Library (6)
    • Story (6)
  • Entertainment (4)
    • Music (4)
  • Yahoo! Blog (Archives) (62)
Blog

Input your search keywords and press Enter.